Một câu chuyện luân hồi kỳ lạ ở Liban

Cậu bé Imad Elawar, 5 tuổi, ở Liban, có thế nhớ rõ về kiếp trước của mình một cách chi tiết, từ thói quen, nguyên dân dẫn đến cái chết và người yêu thời tiền kiếp.

(Ảnh minh họa qua TH)

Vào năm 1962 khi Tiến Sĩ Ian Stevenson đến Ba Tư để điều tra một vụ luân hồi. Một người di cư gốc Liban cho Tiến Sĩ biết rằng ở Kormayel – làng của anh, có rất nhiều trường hợp tái sinh. Anh có viết thư giới thiệu Tiến Sĩ với người anh họ của anh, hiện còn đang sống ở đó. Tuy nhiên, đến 2 năm sau Tiến Sĩ mới đến thăm được ngôi làng. Vào đầu tháng 3/1964, Tiến Sĩ Stevenson đã tự đến Kormayel mà không thông báo trước và được biết người mà Tiến Sĩ Stevenson muốn gặp đã đi Beirut để tránh cái lạnh của mùa đông khắc nghiệt ở miền quê rừng núi này.

Dân làng Kormayel biết được nhiệm vụ của Tiến Sĩ Stevenson đã báo cho Tiến Sĩ biết rằng có một em bé 5 tuổi tên Imad Elawar, luôn luôn nhắc về tiền kiếp của mình từ khi mới một tuổi. Ðối với dân bản xứ, việc này không xa lạ vì có nhiều trường hợp tương tự. Trên thực tế Tiến Sĩ Stevenson thấy dân nơi đây không theo Hồi Giáo mà theo đạo Druse và tỷ lệ luân hồi tại đây được coi như cao nhất thế giới. Hai trăm ngàn người Druse phần lớn sống tại Lebanon, Syria, miền Bắc Do Thái và Jordan. Còn một thiểu số di cư sang Hoa Kỳ và Brazil.

Tiến Sĩ Stevenson đã tìm được cha của Imad và ông lại chính là người anh họ với người bạn của Tiến sĩ tại Ba Tư. Câu chuyện trở nên hấp dẫn và có giá trị đặc biệt vì ông có thể điều tra trước 2 gia đình, có mối liên hệ về cả quá khứ lẫn hiện tại để biết rõ sự tồn tại của mỗi gia đình. Vén được màn bí mật, ông có thể quan sát Imad ngay tại nhà, về tính tình của em và cũng về việc lần đầu em gặp lại những người thân tiền kiếp của mình. Sau hết trước khi đi kiếm những người này, Tiến Sĩ Stevenson đã ghi 50 dữ kiện mà em Imad  nhớ được.

Bắt đầu đi vào câu chuyện.

Imad sanh ngày 21/12/1958, khi bắt đầu biết nói thì lời nói đầu tiên của em là những tên Jamileh và Mahmoud. Khi biết nói trôi chảy rồi thì em tiết lộ nhiều chuyện ở kiếp trước, tên những người mà em biết, tài sản mà em có và vài biến chuyển có xảy ra trong đời em. Em kể lại rằng mình là người của gia đình Bouhamzy sống ở làng Khriby, cách làng Kormayel một con đường núi khúc khuỷu dài 25 dặm. Trong gia đình hiện thời của em chỉ có cha em là người đã đến Khriby để dự tang lễ của một người Druse nổi tiếng.

Imad đã nói về những người mà em nêu tên và hỏi họ sống với nhau ra sao. Trong giấc ngủ em cũng nói như vậy. Cả thảy có 14 tên em nhắc đến. Người được nhắc nhiều nhất là Jamileh, một phụ nữ xinh đẹp mà em đã yêu, rồi em thường so sánh người phụ nữ này với người mẹ hiện tại. Em nói rằng Jamileh mặc bộ quần áo màu đỏ và mang giày cao gót do em mua tặng.

Imad còn nhớ thời tiền kiếp em rất thích đi săn và em có một cây súng hai nòng. Ðể mô tả cây súng có hai nòng em dùng hai ngón tay chập lại với nhau. Về tài sản, em có một căn nhà, một xe hơi nhỏ màu vàng, một chiếc xe khách và một chiếc xe tải chở đá.

Về những chuyện ở kiếp trước, Imad nhớ một lần em có đánh một con chó. Nhưng chuyện làm em khổ tâm nhất là một tai nạn xe cộ nghiêm trọng đã xảy ra. Một chiếc xe vận tải đã đụng phải một người đàn ông (tức là em) làm gãy hai chân và cán nát bụng. Người đàn ông được chở đi Bác Sĩ và đã phải giải phẫu.

Mẹ và bà Nội của em cho rằng việc này rất đáng lo vì ngay khi mới biết đi em vẫn hay nói rằng em sung sướng biết mấy khi có thể đi lại được! Cha em cho rằng tất cả những chuyện trên là nhảm nhí và không tin vào những chuyện đó, vì vậy em chỉ dám kể cho những người phụ nữ trong nhà mà thôi.

Tuy nhiên, vào  lúc Imad lên 2 tuổi, mọi người trong nhà đều thấy Imad chặn đường một người lạ mặt ngoài đường và ôm chầm lấy ông ta một cách mừng rỡ.

Người lạ mặt liền hỏi “Em biết tôi sao?” 

“Vâng, ông là người hàng xóm của tôi, ” em trả lời.

Người này là Salim Aschar, người làng Khriby ngày xưa ở cạnh nhà Imad. Sự thực này mãi sau mới khám phá ra được chứ vào lúc này cũng chưa ai biết em là người của gia đình Bouhamzy. Tuy nhiên điều này không ngăn cản gia đình hiện tại của em đi đến kết luận – hoàn toàn không chính xác như chúng ta sẽ biết sau này. Vậy nghĩa là lúc đầu Tiến Sĩ Stevenson đã được cung cấp những tin tức sai lệch.

Câu chuyện do cha mẹ Imad cung cấp:

Cha mẹ của Imad cho biết những lời nói đầu tiên khi em mới biết nói là Mahmoud và Jamileh, tiền thân của em và người vợ. Mahmoud đã bị xe vận tải đụng chết. Chuyện này không những đã do Imad kể lại mà chính em là một đứa trẻ, đã rất sợ hãi mỗi khi nhìn thấy xe vận tải lớn và các xe buýt. Ngay cả lúc còn chập chững biết đi em vẫn thường chạy trốn khi nhìn thấy 2 loại xe trên.

Một chuyện nhỏ nữa là ngày hôm sau Tiến Sĩ Stevenson cùng Imad và cha em đến Khriby. Em đã tỏ ra xúc động như là em đã xa cha mẹ lâu quá rồi,  năm nay mới được về thăm lại. Trên đường đi em đã cho Tiến Sĩ Stevenson biết thêm về ký ức của em. Nhưng cuộc viếng thăm này không mang lại một kết quả cụ thể nào để chứng minh câu chuyện bí mật về tiền kiếp của Imad, vì đúng là có người tên Mahmoud Bouhamzy, nhưng hiện nay người này còn đang sống sờ sờ. Vợ anh ta không mang tên Jamileh và căn nhà cũng không như Imad đã mô tả.

Ngày hôm sau đó, Tiến Sĩ Stevenson quyết định một mình đến Khriby để tự điều tra. Tiến Sĩ đã thấy một người thuộc gia đình Bouhamzy tên Haffez có người cha bị xe cán gãy 2 chân và đè nát bụng. Và mặc dầu đã phải giải phẫu 2 lần song ông ta vẫn chết. Vợ ông ta cũng không phải là Jamileh và căn nhà cũng không giống như Imad mô tả. Sự điều tra của Tiến Sĩ Stevenson cho đến ngày ấy cũng chưa đi đến kết luận cụ thể.

Bất ngờ như một tia chớp! Haffez cho biết ông có một người anh họ rất quyến luyến với cha của mình và vô cùng đau xót trước thảm kịch tai nạn khi đó. Người này tên Ibrahim Bouhamzy, có một người chú tên Mahmoud và người này có người yêu tên Jamileh. Mối quan hệ giữa Mahmoud và Jamileh đã làm cho dư luận xôn xao. Jamileh có vẻ đẹp vô cùng tú lệ, có cách ăn mặc chính xác như lời Imad mô tả. Hơn thế nữa căn nhà mà Imad nói đến đúng là căn nhà của Ibrahim Bouhamzy. Ibrahim đã chết vì bệnh lao vào khoảng trên 20 tuổi và đã bị bán thân bất toại khoảng một năm trước khi chết. Sau khi Ibrahim chết, Jamileh đã lấy chồng và chuyển đến một làng khác. Imad đã rất xúc động khi được thăm lại nơi này!

Bình luận về sự thất bại lúc đầu, Tiến Sĩ Stevenson cho biết: “Vì sự suy luận sai lầm của gia đình Imad cộng thêm vào sự quá tin tưởng vào lòng thành thật của họ khi họ cung cấp các tin tức, hơn nữa giữa đám người Hồi giáo và người Cơ Ðốc Giáo xung quanh thì người Druse vẫn được tiếng là thành thực”.

Khi Tiến Sĩ Stevenson quay trở lại gặp gia đình Imad và báo cho họ kết quả điều tra của mình, cha mẹ Imad không được vui vì quan hệ của Imad với Jamileh ở tiền kiếp, thông tin  làm cho mẹ Imad sa sầm đau khổ.

Tiến Sĩ Ian Stevenson (Ảnh qua DKN)

Hôm sau Tiến Sĩ Stevenson dẫn Imad và cha cậu đến nhà Ibrahim để xem Imad có thể nhận ra được điều gì kể từ khi Ibrahim chết vào năm 1949.

Theo lời Imad, trước đó nhà này có 2 cái giếng, một cái đầy nước còn một cái thì cạn. Tiến Sĩ Stevenson đã đích thân đi xem những cái giếng này. Cả hai đều đã bị lấp đi kể từ khi Ibrahim chết. Thực ra đây không phải là giếng nước mà là 2 cái hầm xây bằng bê tông để chứa nước ép nho. Theo như Tiến Sĩ Stevenson miêu tả, có một cơ quan đặc biệt được chế ra để hầm được điều chỉnh luân phiên,  nghĩa là hầm này đầy thì hầm kia cạn.

Ðến lúc này thì xuất hiện 3 người phụ nữ, họ cùng nhau dẫn Imad đi vòng quanh nhà. Ba người này lần lượt là mẹ, chị của Ibrahim và một người hàng xóm. Imad đã trả lời đúng 13 câu hỏi liên quan đến những người thân ở tiền kiếp. Tuy nhiên, Imad không nhận ra người mẹ tiền kiếp  của mình mặc dù cậu vẫn thường nói rất thương yêu mẹ. Giờ đây người mẹ đã già đi và khuôn mặt, dáng vóc đã thay đổi hẳn.

Người chị liền hỏi: “Thế em có biết ta là ai không?”

Imad trả lời ngay: “Chị Huda”.

Rồi chỉ một bức tranh sơn dầu trên tường và bảo đó là em Fuad. Một bức ảnh lớn được đưa ra và chỉ vào Imad họ hỏi: “Ai đây? Em của em hay là người chú của em?” Imad trả lời: “Chính em đấy “

Người chị tiền kiếp lại hỏi Imad: “Trước khi chết em có nói một câu, em còn nhớ không?”

Imad trả lời: “Chị Huda! Gọi Fuad cho em”. 

Ðúng như vậy, Người em Fuad vừa ra khỏi nhà một lúc Ibrahim muốn gặp em lần cuối nhưng không kịp, Ibrahim đã chết liền sau đó. Ibrahim rất thương em, một tấm hình nhỏ của Fuad được trao cho Imad để làm kỷ niệm. Imad nâng niu và hôn tấm hình này rất là âu yếm.

Trong khi đi xem nhà, Huda đã được Imad cho biết bà mẹ có lần bị cái cửa dẫn ra sân kẹp ngón tay. Tiến Sĩ Stevenson nhận thấy ngón tay của Bà mẹ hiện nay hãy còn bị dẹp vì tai nạn đó.

Một người hỏi Imad: “Khi em ngủ thì chiếc giường được đặt như thế nào?” Imad cho biết cái giường để theo hình chữ thập.

Rồi một câu hỏi thích hợp khác được nêu lên: “Khi em đau ốm, những người bạn đến nói chuyện với em bằng cách nào?”

Imad trả lời: “Qua cửa sổ”.

-“Tại sao?”

-“Vì họ không dám vào phòng sợ lây bệnh Và cũng vì thế mà cái giường được kê như trên.” Imad trả lời.

Một câu hỏi thử thách khác:

“Thế cây súng được giấu ở đâu?” Imad chỉ đằng sau cái tủ quần áo trong một cái hộc trên tường. Mẹ của Ibrahim xác nhận là đúng và thêm vào chỉ có Bà Cô và Ibrahim là biết chỗ dấu súng mà thôi.(Việc này được giữ bí mật; ở thời đó có súng là bất hợp pháp).

Trường hợp này có 2 diễn biến rất hay. Những diễn biến này được Mahmoud, người chú của Imad, tiết lộ trong những lần tiếp xúc với Tiến Sĩ Stevenson khi Tiến Sĩ Stevenson trở lại Lebanon để phỏng vấn các nhân chứng.

Mahmoud là tên một trong hai người mà Imad thường nhắc đến lần đầu tiên khi còn nhỏ. Khi Imad đến Khriby, Imad đã không gặp được Mahmoud, nhưng đến mùa hè năm 1970, khi Imad 12 tuổi, người chú Mahmoud bất ngờ đến thăm nhà Imad. Imad không nhận ra Mahmoud. Khi Mahmoud đưa một tấm hình cho Imad coi, tấm hình này Mahmoud có bộ ria mép, hỏi Imad hình này là ai thì Imad đã trả lời: “Ðó là hình Chú Mahmoud”.

Sau đó người chú có mời Imad về Khriby ở với ông vài ngày. (Imad đã không đến Khriby từ khi Tiến Sĩ Stevenson và Imad đến đó vào năm 1964).

Diễn biến thứ hai khiến người chú xúc động vô cùng xảy ra khi Imad và ông ta đang đi bộ tại Khriby. Thấy một người đàn ông trên đường, Imad đã chặn lại và xin phép nói chuyện. Người chú hỏi Imad: “Con muốn nói gì với người đó? Ông ta là một cựu quân nhân đấy” Imad trả lời chính là lý do mà Imad muốn trò chuyện. Imad đã nói chuyện rất lâu với người này và người này cho biết Imad chính là Ibrahim tái sanh và nhắc lại với ông về việc đã cùng sống với nhau như thế nào. Người cựu quân nhân này đã xác nhận với chú Mahmoud rằng chính ông và Ibrahim đã gia nhập Quân Ðội Pháp cùng một ngày và đã cùng sống với nhau trong quân ngũ.

Trong phần kết luận, Tiến Sĩ Stevenson đã báo cáo trong số 57 điều Imad nói về tiền kiếp trước khi gặp những người thân có thì Imad đã nói trúng 51 điều. Những điều đúng này gồm có cả cái xe hơi màu vàng, xe buýt, xe vận tải mà Imad thường nhắc tới và nói những thứ trên là thuộc của Imad ở tiền kiếp.

Thiện Thành (t/h)

Viết một bình luận